|     MÙA THU            Mùa thu. Nhớ ngay nhỏ bạn thân tên Thu,   ngồi cạnh. Ngày nào hai đứa cũng nghĩ ra trò gì đó để nghịch bạn bè như thể   không chọc được một ai thì ăn không ngon hay sao. Hết ai để chọc lại quay   sang phá nhỏ. Một lần giả tên bạn ( đương nhiên là con trai) làm thơ tặng     Tặng Thu    Chiều nay Thu tới    Mà chẳng nói một lời    Âm thầm như lá úa    Âm thầm như sương rơi    Rót nhẹ vào hồn tôi    Cả thiên đường mật ngọt    Còn dài v/v và v/v , quên rồi… đại loại tất cả vốn liếng   từ ngữ mỹ miều nhất mà đứa học trò làng nhàng môn văn có được trút hết vô bài   thơ này. Nhỏ mất ngủ không biết mấy ngày và bao nhiêu tâm sự ấp ủ bấy lâu   trút hết cho con bạn hai mặt, con bạn hai mặt nhân đó khai thác với công suất   và tần suất tối đa. Cũng may con bạn không phản phé và bí mật được bảo tồn   vĩnh viễn. Một lần nhận lá thư “ gửi T”, vậy là nảy sáng kiến chuyển ngay cho   Thu rồi dùng kế “xô đông vô tây”, nhưng kế không thành, đông và tây vẫn cứ là   2 đối cực mọc và lặn của mặt trời. (Bây giờ bật mí những chuyện này Thu có vỡ   mộng không, đừng chửi con bạn nghe, tội nghiệp nó thật thà lắm). Tiếc là học   bài cấp số nhân sớm quá chứ nếu giờ mới học thì chắc chắn Thầy Thế Vũ sẽ mỏi   tay vì cho điểm 10 cả lớp. Số là sau khi lấy chồng, Thu sinh 7 đứa con, 7 đứa   con Thu mỗi đứa sinh 7 đứa nữa ( gien di truyền mà- Kình bảo vậy, còn mình   thì dốt vạn vật nên thấy sao nói vậy), cứ tiếp tục như vậy đến n lần , một ví   dụ chứng minh cấp số nhân công bội là 7, em nói sai thầy Vũ cứ cú đầu em như   ngày nào.     Kể linh tinh cho vui vì sợ nhắc đến mùa thu lại buồn , vô   cớ và có cớ. ( xin lỗi nha Thu) . Mới đó mà đã xa lắc rồi. Giật mình.        Mùa thu. Những ngày hè rộn ràng trôi qua   thật nhanh, những niềm vui râm ran rồi cũng lắng xuống. Thoắt đã cuối thu   rồi. Những tin bão gần, bão xa  , vàng lên, vàng hạ, đám cưới, đám ma,   sinh con đẻ cháu… ào ạt, quay vòng, quay vòng. Còn nhớ cái cảm giác xúc động   rưng rưng khi đọc bài và xem ảnh thăm bạn tháng 7, muốn làm một điều gì đó mà   không biết đó là cái gì. Thương bạn và khâm phục. Những bạn đã vượt chặng   đường không thể tính bằng km, bằng ổ gà , bằng xăng dầu, núi đèo sông suối…   mà là chặng đường ở ngay trong lòng mình. Chợt nhận ra mình đang xoay tròn   đến chóng mặt giữa cái vòng lẩn quẩn : thời gian, tiền bạc, sức khỏe, con   cái, sui gia, … thôi để khi khác! Giật mình . Thương bạn đã trải qua những   cảnh đời mà mình chưa  bao giờ nghĩ đến, không bao giờ mường tượng được.   Bạn vẫn rất gần đấy nhưng ta nào biết đến. Hóa ra lâu nay ta chỉ nhớ đến bạn   bè qua những cuộc vui , những cuộc gặp gỡ tay bắt mặt mừng , những cười nói   rổn rảng mà chưa bao giờ thực sự nghĩ đến bạn. Chợt nhận ra hình như trái tim   mình chỉ biết đập đều đặn như máy, chưa bao giờ nhanh hay chậm , thật ích kỷ   và vô tâm. Giật mình.  Khâm phục bạn Hoàng với nụ cười thật tự tin và yêu   đời . Nảy ra ý nghĩ soi gương ngắm nụ cười của mình ,thấy nó méo mó, gượng   gạo, nửa nhăn, nửa mếu , chẳng giống con giáp nào cười ( nếu có con giáp nào   biết cười). Giật mình.     Dù đôi chân bạn không còn lành lặn     Nhưng tâm hồn bạn có thêm đôi cánh     Những nốt nhạc trong ngần chở mơ ước bay cao           Mùa thu. Cây hai bên đường rụng lá dần.   Tự hỏi : Mình có giống cái cây trơ trụi, khô khốc đứng lạnh lẽo ngoài kia?   Trái tim mình có đang dần dần héo quắt đi ,trơ với mọi buồn vui, mừng giận,   hạnh phúc và đau đớn ? Giật mình       Mùa thu. Nếu tuổi thọ con người cho là 80   thì chúng mình đang ở mùa thu của đời người rồi đó. Chúng mình đã làm được   những gì và sẽ làm những gì? Lại nghe cái điệp khúc đâu đó vang lên bằng   chính giọng nói của mình : định làm, sẽ làm, còn thong thả chán, bận lắm, ket   lắm, cái số nó vậy, người tính không bằng trời tính…. ( còn vô số câu nữa )   để rồi ngày lại ngày cứ tròn vo đi qua, mùa thu cũng đi qua , bỏ lại ta cho   mùa đông lạnh lẽo. Giật mình.    .                Tự nhiên nhớ đến   một câu trong bài hát của Trịnh Công Sơn : “ Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người”,   bài này cả lớp đều thích và thầy Giõng hát rất hay, thường hát cho lớp nghe.   Chúng mình đang ở cái tuổi mùa thu chín muồi , lắng đọng, thơ mộng nhất, đẹp   đẽ nhất, được yêu nhiều nhất  ( hổng tin hỏi các thi sĩ, nhạc sĩ , họa   sĩ … -trừ dược sĩ – coi có phải mùa thu tình tứ nhất, lãng mạn nhất không.   Con nai còn ngơ ngác huống gì con người ). Chúng mình lại chưa ai thấy mệt   kiếp người ( hổng tin ngắm lại đôi mắt và nụ cười Lê Bá Hoàng, Hoàng không   mệt thì không ai được phép mệt ), tội gì ta không yêu mọi ngày, yêu mọi   người? Tội gì ta khép kín trái tim hoặc bỏ mặc cho trái tim hóa đá để mọi   người có muốn yêu ta cũng sợ không lỗ đầu cũng lỗ vốn? Mà kiếp người chỉ có   một, ngu gì mệt? (ai nói kiếp sau là tự an ủi thôi : Bao giờ mới đến kiếp sau   / Xui chi gặp gỡ để đau kiếp này). Mà yêu thì đâu có mệt ? Mà dẫu có mệt vì   yêu cũng đáng công. Có phải vậy không?                                                                                            BT    21-10-2009                 |