Ngô Ngọc Long yêu suốt bốn mùa của thời trai trẻ, tình yêu đơn phương. Nhìn là vàng rơi cũng nhớ, nhìn mưa rơi cũng nhớ, lạnh cũng nhớ mà mưa rơi lại càng nhớ. Thương vọng về cố nhân xa một thời chỉ biết yêu bằng con tim câm lặng.
Khác với Xuân Định cô đơn trong gối chăn. Long có đủ thứ mà vẫn nhớ thương người tình cũ, một thời áo xanh học trò, nỗi nhớ có hình có dáng, đọc mà buồn.
BUỒN TƯƠNG TƯ
Hoàng hôn tắt nắng cô liêu
Không gian quạnh quẽ đìu hiu kết sầu
Bên hè phố vắng đêm thâu
Lang thang chân bước về đâu phố phường
Lòng ta nhớ một bóng hường
Vắng cho hồn gọi chán chường đêm nay
Rượu kia không uống mà say
Ta đi nghiêng ngả gót giầy nặng chân
Từ khi tình đó bâng khuâng
Mây đen kín lối đường trần bơ vơ
Chốn xưa trở lại đứng chờ
Bóng ai mờ khuất hững hờ dối gian
Uyên ương trong lúc nồng nàn
Chia tay vội vã bẽ bàng người ơi
Hoang mang lặng lẽ chơi vơi
Tâm tư buồn bực rối bời chẳng yên
Buồn này cứ mãi triền miên
Thay phiên hành hạ người điên khổ hình
Từ đây tôi mất niềm tin
Người thương em nỡ vô tình thế sao
Còn đây một nét hư hao
Đêm đêm ma quái chiêm bao mộng người
Một mình lắm lúc mỉm cười
Cười thôi lại khóc bệnh đời tương tư…
NL
TÌNH VÀO THU (1)
Ngại ngùng chân bước vào thu
Tuổi thơ qua mất phù du cuộc đời
Vàng thu trải một vùng trời
Từng luồn gió lạnh tơi bời lá bay
Mỗi năm già đến chưa hay
Tình yêu không trọn buồn thay nỗi lòng
Nhớ xưa dưới ánh nắng hồng
Đôi ta gom lá chất chồng đùa vui
Tiếc cho kỷ niệm chôn vùi
Vì không duyên phận khiến xui bẽ bàng
Dòn khô như chiếc lá vàng
Không gian xào xạc nghe càng buồn hơn
Đêm qua giấc ngủ chập chờn
Hồn mơ tiếng gọi dỗi hờn người yêu
Dáng xưa say đắm diễm kiều
Luôn luôn mê hoặc làm xiêu lòng người
Thương chi chỉ một nét cười
Kể từ dạo ấy đời tươi héo dần
Đường tình một lối phân vân
Lang thang lắm nẻo đường trần bơ vơ
Thu ơi tình chẳng như mơ
Về đây thu giúp làm thơ khóc tình
Dập dìu những cặp nhân tình
Rừng thu nhộn nhịp riêng mình cô đơn
NL
CUỐI HẠ
(cuối tháng 7-2010, trại Notre Dame Du Lac trên đường đến New Brunwick, Canada)
Tôi đến nơi đây trời cuối hạ
Tất cả đều xa lạ nên thơ
Bên dòng sông chảy lững lờ
Núi xanh thầm lặng như chờ người mơ
Lữ khách ngồi cạnh bờ nước lạnh
Chiều buông dần xuống chạnh lòng ai
Trăng rằm bên cạnh sao mai
Bập bùng ánh lửa cùng say với trà
Đã nhiều năm quê nhà vắng bóng
Ở xứ người mãi ngóng phương xa
Đường trần vùi dập phong ba
Ngậm ngùi tình cũ phôi pha lâu rồi
Niềm cô lẻ bồi hồi trĩu nặng
Gió sang mùa lành lạnh về khuya
Mỏi mòn cuộc sống đẩy đưa
Lắm đêm tỉnh giấc mình chưa quên người
Chung quanh tôi tiếng cười nhợt nhạt
Mệnh phiêu bồng trôi dạt trời tây
Ôm nhiều kỷ niệm không may
Gắng quen kiếp sống lưu đày nặng mang
Đêm nay lều trại giăng một mái
Co ro nằm ngang trái miên man
Ngày mai cuộn gói hành trang
Đường xa tiếp nối lang thang hạ nồng…
NL
Ngày 03 tháng 8 năm 2010
THU QUA (1)
Ngày tháng dường như trôi thật nhanh
Vàng thu nhuộm lá đượm cây cành
Héo hon lòng nhớ thêm buồn bã
Tình đến vội đi em mất anh
Rồi sẽ nhạt phai hình bóng anh
Mong manh chiếc lá níu theo cành
Gió lùa một ngọn tình bay bổng
Trôi mãi về đâu lốc cuốn nhanh…
THU QUA (2
Khi cơn gió đẩy đổi mùa thu
Những lá vàng theo cuốn bụi mù
Trên các cành cây thưa những lá
Trần ai chua xót kiếp phù du
Ánh nắng nhuộm thêm hực sắc vàng
Lại mùa thu đến gọi hồn hoang
Ôm theo kỷ niệm nghe tình vắng
Lá úa lòng ai trong muộn màng…
Ngày 06 tháng 8 năm 2010
NHỚ TRĂNG XƯA
Bao nhiêu năm qua
Còn chưa lãng quên
Tình lắm chênh vênh
Trái tim bồi hồi
Nhớ người học trò
Cùng bước bên nhau
Tình yêu ta trao
Khốn khó thương đau
Tiếng ca còn vang
Ru người lữ thứ
Say trong đêm hoang
Giấc mơ bàng hoàng
Hương xưa đâu đây
Tình thơ ngất ngây
Thôi đã qua rồi
Một thời gấm hoa
Lá vàng trôi xa
Ta đứng bên bờ
Tình kia phôi pha
Hồn trong thẫn thờ
Nhiều đêm thức trắng
Sầu thêm cay đắng
Nhìn ánh trăng vàng
Lòng nhớ trăng xưa…
NL.
Ngày 06 tháng 8 năm 2010
HỜ HỮNG
Nhặt cánh phượng em cài mái tóc
Yêu kiều trong dáng học trò xinh
Ngây thơ chưa hiểu chuyện tình
Áo dài tha thướt trắng trinh trang đài
Nhưng ngày vui đâu hoài có được
Đường đến trường chàng bước theo đuôi
Buồn lòng không muốn lôi thôi
Cây si trồng đứng trồng ngồi đường đi
Vào thuở ấy xuân thì vui nắng
Nhìn bướm bay đứng lặng mộng mơ
Lá vàng đem ép trang thơ
Công viên cùng bạn hằng giờ ngắm hoa
Tình len lén vào nhà lơ đãng
Trái tim khờ quên cản tình yêu
Hẹn hò thăm hỏi dập dìu
Dạy cho hồn vắng lắm điều suy tư
Tình cho dư ai nào có hiểu
Người tặng ta như nhiễu giọt thưa
Một ngày tình bỏ đón đưa
Là ngày em khóc như mưa ngậm ngùi
Tiếng ve sầu vang lời ai oán
Người bên người mau chán thế sao
Bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào
Những câu thệ ước trời cao đâu rồi
Thương đau này giọt rơi đẫm lệ
Tiếc chân tình không để đúng nơi
Hồn em bối rối chơi vơi
Lặng nhìn một áng mây trời bay xa
NL
Ngày 08 tháng 8 năm 2010
TÌNH VÀO THU (2)
Khi rừng cây ngả mầu trên những lá
Gió giao mùa thổi mát rợn làn da
Đã nhiều năm lữ khách bước xa nhà
Thêm một lần thu vàng trên đôi mắt
Nhớ quê hương trái tim buồn se thắt
Tình yêu người quanh quẩn bận trong tim
Xa xăm lắm tôi vẫn mãi đi tìm
Con phố cũ chừ nghe hồn hoang vắng
Đời đổi thay cho lòng nhiều cay đắng
Chợt giật mình mái tóc gợn mầu sương
Mang hình em đến tận cuối con đường
Mới hiểu ra tất cả đều vô vọng
Ngồi lại đây cho tâm tư lắng đọng
Lá thu vàng vương vãi khắp đó đây
Xào xạc bay theo những cuộn gió đầy
Ta mơ màng trọn ngày trong nhung nhớ
Tình yêu ơi than hoài theo tiếng thở
Ta u hoài dang dở khóc cùng thu
Trời buồn thiu ảm đạm lắm mây mù
Ôi miên man hồn ru vào mộng mị
Em nghiêm trang trước tâm hồn quy lụy
Đẹp liêu trai trân quý thuở nhiều mơ
Rồi dật dờ tan biến để chơ vơ
Có ai biết tình thơ là bất diệt…
NL
Ngày 10 tháng 8 năm 2010
HOÀI NIỆM (2)
Bao năm cách xa
Tưởng tình đã qua
Một thoáng mây bay
Hồn quen đắng cay
Nay ôm cánh thư
Lòng bổng ưu tư
Hiện về nét xưa
Buồn giăng trong mưa
Nghe trong không gian
Ai oán lời than
Trách người đi mãi
Không quay trở lại
Ôi ta nhớ nhung
Tình vẫn mông lung
Đường chim khó với
Đau thương vời vợi
Khi ta ra đi
Tình trong giây lát
Lòng ta tan nát
Vùi một tình si
Em ơi hãy quên
Tình ấy lênh đênh
Một đời đáng nhớ
Tương lai mịt mờ
NL
Tình Tuyệt Vọng
Đơn chiếc ngồi đây nghĩ chuyện mình
Nhiều lần thư gửi chẳng về tin
Dù ta hai đứa đường hai lối
Vẫn nghĩ về nhau một mối tình
Kỷ niệm ngày xưa quay trở về
Buồn thương trong kiếp sống lê thê
Trần gian đong chứa nhiều cay đắng
Biết thế nhưng lòng những mãi mê
Thôi thế cuộc tình chỉ thoáng qua
Mãi đeo đến tận chốn trời xa
Nhiều năm ray rứt thương và nhớ
Đâu biết tình xưa đã nhạt nhòa
Lây lất tình này không đến đâu
Chỉ thêm chất chứa những âu sầu
Nắm tay cố giử từng viên cát
Từng hạt rơi dần chẳng được lâu…
HOÀI NIỆM (4)
Tôi muốn hỏi người yêu
Có còn thương còn nhớ
Chuyện tình thơ một thuở
Đã vùi chôn từ lâu
Tiếng yêu của ban đầu
Bao nhiêu năm rong ruổi
Trải qua nhiều buồn tủi
Nay nhận được cánh thư
Lòng lắm nỗi suy tư
Xót xa người lữ thứ
Nơi phương trời viễn xứ
Vọng về nơi cố hương
Em có còn nhớ thương
Mai khi anh trở lại
Thăm mối tình ngang trái
Đầy kỷ niệm vấn vương
Cho tim một chốn nương
Ôm tâm hồn lạc lõng
Thời gian dài vắng bóng
Thay đổi cả đường quen
Lòng này vẫn nhớ em
Giọng ca buồn dĩ vãng
Tình yêu trong một thoáng
Vụt mất ngoài tầm tay
Ngờ đâu tình vẫn say
Thư tìm nhau mời đến
Người yêu đã không quên
Yêu thương mãi lạc loài…
NL
Ngày 10 tháng 8 năm 2010